Tôi và vợ kết hôn được 4 năm, có thể sơ lược hoàn cảnh gia đình của hai vợ chồng như sau. Nhà tôi tương đối khá giả, đông người, tôi là trai trưởng. Vợ tôi là một cô gái nhỏ nhắn, ngoại hình dễ nhìn, gia đình cũng hơi khó khăn về kinh tế, cha mẹ ly dị khi cô ấy còn nhỏ. Cô ấy rất tốt tính, tôi khẳng định điều này, biết quan tâm người khác.
-> cập nhật liên tục tin mới tại xoso.wap.vn
Vợ chồng tôi làm chung cơ quan, công việc ổn định, lương khá, ngoài làm ở cơ quan nhà nước tôi còn kinh doanh bên ngoài. Vì tôi cưới vợ mà gia đình không vừa ý nên mẹ chẳng ủng hộ về mặt kinh tế. Mẹ vợ có lòng nhưng kinh tế khó khăn nên cũng không giúp nhiều. Tôi xác định tự lực làm thôi. Đến thời điểm này chúng tôi đã có nhà, dù còn nợ nhưng kinh tế nói chung tạm ổn. So với nhiều người, cuộc sống vợ chồng tôi cũng thuộc loại khá.
Nói sơ qua về hoàn cảnh gia đình cũng như công việc hiện tại để mọi người hiểu hơn về lý do của vấn đề tôi gặp hiện nay. Tôi tâm sự là mong mọi người cho lời khuyên, không hề có ý nói xấu vợ. Vợ rất lo cho gia đình nhưng lo lắng một cách không bình thường, chuyện gì cũng lo lắng được, việc gì cũng nghĩ phức tạp hơn rất nhiều, thế nên chúng tôi cãi nhau suốt.
Ví dụ một việc như này, chúng tôi kinh doanh ở ngoài, lúc thuận lợi lúc không, đôi khi cần đầu tư thêm, nhưng hễ nghe tôi bàn đầu tư thêm là vợ nổi nóng, bảo kinh doanh không hiệu quả, nhăn nhó, chẳng bao giờ đồng ý. Trong khi lúc thuận lợi thì tiền lãi vợ vẫn nhận. Rồi vợ bới móc ra bao nhiêu chuyện về tiền bạc, từ việc nhà tôi giàu mà không giúp con, cho con mượn tiền lại lấy lãi… nào là tôi mang cho vợ một cục nợ (ý nói là khoản nợ hiện tại của hai vợ chồng). Trong khi tôi giải thích khoản nợ đó rất nhỏ so với cơ sở kinh doanh và ngôi nhà vợ chồng đang ở, ngoài ra chúng tôi còn rất nhiều tài sản khác, nếu tình giá trị thì khoản nợ kia chỉ bằng 1/4 tài sản chúng tôi có.
->cập nhật quoc phong tại xoso.wap.vn
Vợ luôn suy nghĩ rất cảm tính, mỗi lần bàn kinh doanh là chúng tôi đều cãi nhau. Tôi bực mình, nhiều lúc muốn bỏ không kinh doanh nữa nhưng tiếc vì có chuyên môn, việc kinh doanh đem lại lợi nhuận khá, không làm sao vợ chồng tôi từ tay trắng mà có như bây giờ. Việc này lặp đi lặp lại nhiều lần, đến nỗi tôi phải rành mạch tài chính ra. Tiền vợ làm vợ hưởng, hàng tháng tôi đưa một khoản chi tiêu, còn việc kinh doanh tôi tự vay mượn mà làm. Vợ chồng cứ như người dưng, nghĩ mà buồn.
Trong khi vợ không biết rằng vì cưới cô ấy mà gia đình từ chỗ rất thương tôi, sẵn sàng cho tôi mọi thứ đến chỗ mẹ không giúp về mặt kinh tế khi ở riêng, rồi cho tôi mượn tiền còn lấy lãi. Tôi chỉ nghĩ trong lòng mà buồn thế thôi chứ cũng không trách cứ ai cả. Thời gian chúng tôi quen nhau, bố mẹ đã có ý không muốn, vì vợ quá nhỏ con so với tôi (tôi cao 1m70, cô ấy cao 1,5m), hoàn cảnh gia đình khá phức tạp. Nhưng với tôi chẳng quan trọng, tôi hiền nhưng khá là quyết đoán, khi đã xác định rõ tình cảm của mình thì quyết tâm đến cùng. Lúc cưới nhau, gia đình tôi miễn cưỡng tổ chức, vì bố mẹ, anh chị em trong nhà rất thương tôi.
Hoặc việc khác, cô ấy đi chợ, đến các chỗ bán hải sản, hỏi hải sản tươi hay không? Bà nào cũng nói là tươi. Thế là cô ấy bỏ đi. Hải sản tươi tức là mới bắt hoặc còn sống, cô ấy không mua sợ mang tội. Đi chơi với bạn bè ở quán, món nào nấu chín từ trước thì thôi chứ bắt đầu nấu là cô ấy không bao giờ đồng ý. Đôi lúc tôi phải ngại với bạn bè. Tôi giải thích cho cô ấy, mình có tâm nhưng vẫn là con người, vẫn sống, làm sao tránh khỏi. Mỗi lần tôi mở miệng là cô ấy gạt ngay, bảo càng nói càng mang tội. Hoặc tôi im, hoặc cãi nhau.
-> tin tức phap luat 24h có tại tintuc.vn
Mỗi lần chở vợ đi làm, hàng xóm nhìn vào bàn tán (thật ra là họ thấy chúng tôi chênh lệch về ngoại hình), y như cô ấy nhăn nhó, khó chịu, cằn nhằn suốt. Thế là hai vợ chồng lại cãi nhau. Bất kỳ vấn đề gì vợ chồng tranh luận với nhau là không bao giờ cô ấy chịu theo hướng đúng, luôn theo ý mình. Cô ấy chỉ chịu khi nào có hai ba người cùng nói đó là sai.
Cô ấy ngang bướng nhưng lại rất tự ti. Tôi cũng không hiểu vấn đề này, thấy rất mâu thuẫn. Chắc là do quá yếu tâm lý nên việc gì cũng lo lắng, hoảng sợ. Ở cơ quan, trong khi năng lực giỏi, cô ấy là một trong 11 người của tỉnh đậu kỳ thi kiểm tra năng lực của ngành, là người duy nhất ở thị xã có đủ hai bằng chuyên môn nhưng cơ quan giao cho thêm nhiệm vụ gì là sợ, từ chối. Cô ấy cứ làm công việc thường ngày thôi, không muốn thay đổi hay biến động gì.
Vợ chồng cãi nhau hoài cũng chán, thế nên đôi lúc tôi quyết tâm nhường nhịn vợ. Oái oăm thay càng nhượng nhịn cô ấy càng cho mình đúng, lại suy nghĩ và làm những việc lạ đời, rất cảm tính. Có mỗi tối thứ bảy, chủ nhật là được xem đá bóng, được thỏa sở thích thì cũng có hai lựa chọn: muốn xem là cãi nhau với vợ, không muốn cãi nhau thì đi ngủ, khỏi xem.
Còn vấn đề lớn nhất là đến giờ chúng tôi chưa có con. Tôi là trai trưởng, cháu đích tôn nên chịu không ít áp lực. Nhà mong cháu hoài nhưng mãi không thấy, lý do vợ chồng không có con cũng nằm ở tâm lý vợ. Thấy vợ ốm yếu, tâm lý không ổn định, tôi cũng tìm mọi cách để khắc phục. Tôi toàn nói dối theo hướng tốt những chuyện bên ngoài, từ việc người ta nói ra nói vào, đến công việc; cũng hay đưa cô ấy đi chơi, đi du lịch… để vợ khỏi suy nghĩ lung tung. Vậy mà càng đi chơi, càng du lịch lại càng nhõng nhẽo, lại bướng ra. Động viên cô ấy tập thể dục nhưng được vài bữa là trở về chỗ cũ. Việc tôi cố gắng chẳng thấm vào đâu so với cái đầu óc phức tạp của cô ấy.
->mới nhất về tin quoc phong hàng ngày tại tintuc.vn
Tôi chẳng biết phải làm sao nữa, cương quyết thì cãi nhau suốt; nhường nhịn thì càng ngày càng lấn tới, mà toàn chứng kiến những chuyện tào lao. Mong mọi người cho lời khuyên.
-> cập nhật liên tục tin mới tại xoso.wap.vn
Vợ chồng tôi làm chung cơ quan, công việc ổn định, lương khá, ngoài làm ở cơ quan nhà nước tôi còn kinh doanh bên ngoài. Vì tôi cưới vợ mà gia đình không vừa ý nên mẹ chẳng ủng hộ về mặt kinh tế. Mẹ vợ có lòng nhưng kinh tế khó khăn nên cũng không giúp nhiều. Tôi xác định tự lực làm thôi. Đến thời điểm này chúng tôi đã có nhà, dù còn nợ nhưng kinh tế nói chung tạm ổn. So với nhiều người, cuộc sống vợ chồng tôi cũng thuộc loại khá.
Nói sơ qua về hoàn cảnh gia đình cũng như công việc hiện tại để mọi người hiểu hơn về lý do của vấn đề tôi gặp hiện nay. Tôi tâm sự là mong mọi người cho lời khuyên, không hề có ý nói xấu vợ. Vợ rất lo cho gia đình nhưng lo lắng một cách không bình thường, chuyện gì cũng lo lắng được, việc gì cũng nghĩ phức tạp hơn rất nhiều, thế nên chúng tôi cãi nhau suốt.
Ví dụ một việc như này, chúng tôi kinh doanh ở ngoài, lúc thuận lợi lúc không, đôi khi cần đầu tư thêm, nhưng hễ nghe tôi bàn đầu tư thêm là vợ nổi nóng, bảo kinh doanh không hiệu quả, nhăn nhó, chẳng bao giờ đồng ý. Trong khi lúc thuận lợi thì tiền lãi vợ vẫn nhận. Rồi vợ bới móc ra bao nhiêu chuyện về tiền bạc, từ việc nhà tôi giàu mà không giúp con, cho con mượn tiền lại lấy lãi… nào là tôi mang cho vợ một cục nợ (ý nói là khoản nợ hiện tại của hai vợ chồng). Trong khi tôi giải thích khoản nợ đó rất nhỏ so với cơ sở kinh doanh và ngôi nhà vợ chồng đang ở, ngoài ra chúng tôi còn rất nhiều tài sản khác, nếu tình giá trị thì khoản nợ kia chỉ bằng 1/4 tài sản chúng tôi có.
->cập nhật quoc phong tại xoso.wap.vn
Vợ luôn suy nghĩ rất cảm tính, mỗi lần bàn kinh doanh là chúng tôi đều cãi nhau. Tôi bực mình, nhiều lúc muốn bỏ không kinh doanh nữa nhưng tiếc vì có chuyên môn, việc kinh doanh đem lại lợi nhuận khá, không làm sao vợ chồng tôi từ tay trắng mà có như bây giờ. Việc này lặp đi lặp lại nhiều lần, đến nỗi tôi phải rành mạch tài chính ra. Tiền vợ làm vợ hưởng, hàng tháng tôi đưa một khoản chi tiêu, còn việc kinh doanh tôi tự vay mượn mà làm. Vợ chồng cứ như người dưng, nghĩ mà buồn.
Trong khi vợ không biết rằng vì cưới cô ấy mà gia đình từ chỗ rất thương tôi, sẵn sàng cho tôi mọi thứ đến chỗ mẹ không giúp về mặt kinh tế khi ở riêng, rồi cho tôi mượn tiền còn lấy lãi. Tôi chỉ nghĩ trong lòng mà buồn thế thôi chứ cũng không trách cứ ai cả. Thời gian chúng tôi quen nhau, bố mẹ đã có ý không muốn, vì vợ quá nhỏ con so với tôi (tôi cao 1m70, cô ấy cao 1,5m), hoàn cảnh gia đình khá phức tạp. Nhưng với tôi chẳng quan trọng, tôi hiền nhưng khá là quyết đoán, khi đã xác định rõ tình cảm của mình thì quyết tâm đến cùng. Lúc cưới nhau, gia đình tôi miễn cưỡng tổ chức, vì bố mẹ, anh chị em trong nhà rất thương tôi.
Hoặc việc khác, cô ấy đi chợ, đến các chỗ bán hải sản, hỏi hải sản tươi hay không? Bà nào cũng nói là tươi. Thế là cô ấy bỏ đi. Hải sản tươi tức là mới bắt hoặc còn sống, cô ấy không mua sợ mang tội. Đi chơi với bạn bè ở quán, món nào nấu chín từ trước thì thôi chứ bắt đầu nấu là cô ấy không bao giờ đồng ý. Đôi lúc tôi phải ngại với bạn bè. Tôi giải thích cho cô ấy, mình có tâm nhưng vẫn là con người, vẫn sống, làm sao tránh khỏi. Mỗi lần tôi mở miệng là cô ấy gạt ngay, bảo càng nói càng mang tội. Hoặc tôi im, hoặc cãi nhau.
-> tin tức phap luat 24h có tại tintuc.vn
Mỗi lần chở vợ đi làm, hàng xóm nhìn vào bàn tán (thật ra là họ thấy chúng tôi chênh lệch về ngoại hình), y như cô ấy nhăn nhó, khó chịu, cằn nhằn suốt. Thế là hai vợ chồng lại cãi nhau. Bất kỳ vấn đề gì vợ chồng tranh luận với nhau là không bao giờ cô ấy chịu theo hướng đúng, luôn theo ý mình. Cô ấy chỉ chịu khi nào có hai ba người cùng nói đó là sai.
Cô ấy ngang bướng nhưng lại rất tự ti. Tôi cũng không hiểu vấn đề này, thấy rất mâu thuẫn. Chắc là do quá yếu tâm lý nên việc gì cũng lo lắng, hoảng sợ. Ở cơ quan, trong khi năng lực giỏi, cô ấy là một trong 11 người của tỉnh đậu kỳ thi kiểm tra năng lực của ngành, là người duy nhất ở thị xã có đủ hai bằng chuyên môn nhưng cơ quan giao cho thêm nhiệm vụ gì là sợ, từ chối. Cô ấy cứ làm công việc thường ngày thôi, không muốn thay đổi hay biến động gì.
Vợ chồng cãi nhau hoài cũng chán, thế nên đôi lúc tôi quyết tâm nhường nhịn vợ. Oái oăm thay càng nhượng nhịn cô ấy càng cho mình đúng, lại suy nghĩ và làm những việc lạ đời, rất cảm tính. Có mỗi tối thứ bảy, chủ nhật là được xem đá bóng, được thỏa sở thích thì cũng có hai lựa chọn: muốn xem là cãi nhau với vợ, không muốn cãi nhau thì đi ngủ, khỏi xem.
Còn vấn đề lớn nhất là đến giờ chúng tôi chưa có con. Tôi là trai trưởng, cháu đích tôn nên chịu không ít áp lực. Nhà mong cháu hoài nhưng mãi không thấy, lý do vợ chồng không có con cũng nằm ở tâm lý vợ. Thấy vợ ốm yếu, tâm lý không ổn định, tôi cũng tìm mọi cách để khắc phục. Tôi toàn nói dối theo hướng tốt những chuyện bên ngoài, từ việc người ta nói ra nói vào, đến công việc; cũng hay đưa cô ấy đi chơi, đi du lịch… để vợ khỏi suy nghĩ lung tung. Vậy mà càng đi chơi, càng du lịch lại càng nhõng nhẽo, lại bướng ra. Động viên cô ấy tập thể dục nhưng được vài bữa là trở về chỗ cũ. Việc tôi cố gắng chẳng thấm vào đâu so với cái đầu óc phức tạp của cô ấy.
->mới nhất về tin quoc phong hàng ngày tại tintuc.vn
Tôi chẳng biết phải làm sao nữa, cương quyết thì cãi nhau suốt; nhường nhịn thì càng ngày càng lấn tới, mà toàn chứng kiến những chuyện tào lao. Mong mọi người cho lời khuyên.